Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

(Webphunu.net) - Dù chăm lo sinh hoạt gia đình nhưng tôi chưa bao giờ được cầm tiền. Với chồng tôi, tiền còn quan trọng hơn tất cả.

Chồng tôi là một người ích kỷ, gia trưởng và keo kiệt chứ không được thoải mái như những người đàn ông khác. Không phải nói xấu chồng, nhưng chồng tôi tiết kiệm một cách bủn xỉn, anh coi trọng đồng tiền hơn sức khỏe của vợ, con và tình cảm gia đình. Anh không bao giờ dám đưa tôi đi uống một ly trà đá ngoài đường, chứ đừng nói đến đi uống cốc cà phê hay ăn uống ngoài gia đình. Anh bảo, lương hai vợ chồng thấp, nên phải hết sức tiết kiệm. Thậm chí, hồi tôi mang bầu, có hôm đi đang đi về quê tôi khát nước quá bảo anh dừng lại mua cho tôi một túi nước mía uống cho đỡ mệt, vậy mà anh vẫn không mua. Anh bảo uống gì về nhà uống, uống ngoài đường vừa đắt lại mất vệ sinh. Khi con ốm, tôi đi mua thuốc cũng bị mắng mua hết lắm tiền, rằng tôi không làm chỉ biết tiêu tiền thôi. Tôi bực quá nói lại thì anh chặn họng, chửi tôi những lời thô tục, mày tao rất khó nghe. Hai vợ chồng làm được bao nhiêu, anh cầm hết. Mỗi tháng anh đưa cho tôi một ít để đi chợ và lo sinh hoạt gia đình, có gì phát sinh trong chi tiêu tôi lại phải hỏi anh, lần nào anh cũng có thái độ cực kỳ khó chịu. Khi tôi bảo muốn giữ tiền thì anh không đồng ý và bảo rằng tôi giữ tiền, anh không yên tâm.


Tôi thấy quá ngột ngạt trước người chồng qua yêu tiền của mình. Ảnh minh họa Hàng ngày, tôi đi chợ chỉ đắt hơn một chút là anh lại nói "em chẳng biết chi tiêu gì cả", làm tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Kể cả quần áo của tôi, tôi chỉ cần mua quần áo sao cho hợp với tôi, anh luôn bảo tôi mua đắt và chê, cứ mua gì rẻ là anh mới khen đẹp. Trong nhà hư hỏng cái gì cần đến tiền sửa chữa là anh than vãn cả ngày đổ lỗi vợ con không biết dùng, chỉ biết phá tiền của chồng. Bất kỳ lúc nào chồng tôi cũng có thể nổi cáu, cứ mở miệng là văng tục chửi bậy, nhưng người ngoài không hề biết điều đó. Ai cũng nghĩ là chồng tôi vui vẻ, hòa nhã, yêu chiều vợ con lắm. Khi anh em họ hàng bên nội đến chơi, thì anh hăng hái vui vẻ đi mua đồ ăn thức uống để chiêu đãi mọi người. Khi họ hàng bên ngoại đến chơi thì thái độ của anh ngược lại hẳn. Việc đảm bảo cuộc sống, lo cho vợ con là trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình nhưng với anh việc đó là một sự ban ơn. Vì ban ơn nên ai cũng phải nghe lời, phải phục tùng, làm anh phật ý là biến thành kẻ "vong ân bội nghĩa". Dần dần, anh chẳng cần ý tứ mà coi thường tôi ra mặt mỗi khi đưa tiền cho tôi chi tiêu. Nhất là việc đối nội đối ngoại, dù công khai với chồng nhưng lúc nào tôi cũng như kẻ "ăn cắp" tiền của anh. Tôi thực sự không còn biết phải làm thế nào với người chồng khô khan, gia trưởng, ích kỷ của mình. Tôi thấy cuộc sống thật ngột ngạt. Kim Giang st

0 nhận xét:

Đăng nhận xét